0 Comments
Heart care

(SeaPRwire) –   Nỗi đau không chỉ là nỗi buồn—mà là sự chuyển đổi. Đó là trải nghiệm mất mát hoặc thay đổi toàn diện về thể xác và tâm hồn, đưa chúng ta đối mặt với những phần trong bản thân mà chúng ta không hề biết đang chờ đợi được gặp gỡ. Đối với tôi, nỗi đau không chỉ đơn thuần là một phản ứng cảm xúc. Đó là trận động đất bên trong làm rung chuyển nền tảng con người chúng ta, tạo ra không gian cho điều gì đó mới mẻ. Nỗi đau là thời gian tự kéo dài ra, dẫn dắt chúng ta qua quá trình buông bỏ—con người chúng ta đã từng, những gì chúng ta hy vọng sẽ có, những ảo ảnh mà chúng ta từng nắm giữ chặt chẽ. Nó đau đớn, đúng vậy. Nhưng nó cũng mạnh mẽ. Và nếu chúng ta cho phép, nỗi đau có thể là con đường dẫn chúng ta trở lại sự toàn vẹn.

Ngày nay, nỗi đau luôn hiện hữu, nhưng hiếm khi được thừa nhận. Tốc độ của cuộc sống hiện đại, nhu cầu về năng suất và áp lực về hiệu suất đã đẩy. Cứ như thể tang lễ đã trở thành một sự bất tiện. Trong một xã hội ám ảnh với việc bước tiếp, chúng ta đã đánh mất khả năng—và sự cho phép—để ngồi với nỗi buồn.

Trong suốt lịch sử, nỗi đau từ lâu đã được tôn vinh như một nghi lễ thiêng liêng. Trong các truyền thống cổ xưa, nó được xem không phải là thứ cần sửa chữa, mà là thứ cần cảm nhận. Trong các nghi lễ Hindu và Vedic, toàn bộ cộng đồng tham gia vào các lời cầu nguyện và thần chú trong nhiều ngày, đôi khi hàng tuần. Trong nhiều bộ lạc bản địa ở Châu Mỹ, nỗi đau là một buổi lễ cộng đồng—được đánh dấu bằng tiếng khóc, tiếng hát, kể chuyện và các biểu tượng của sự biến đổi như cắt tóc. Đây không chỉ là những hành động mang tính biểu tượng; chúng là những cánh cổng năng lượng—những cách giúp tâm hồn di chuyển qua không gian giới hạn giữa mất mát và tái sinh.

Ngay cả trong các tôn giáo Abrahamic, việc tang lễ cũng có một dòng thời gian và một cấu trúc. Các nghi lễ tang lễ của người Do Thái như shiva mang đến cho cả người than khóc và cộng đồng một nhịp điệu của sự hiện diện và tạm dừng. Hồi giáo nhấn mạnh việc cầu nguyện và tưởng nhớ trong nhiều ngày. Những truyền thống này dạy chúng ta rằng nỗi đau không phải là riêng tư hay vội vã—mà là để được tôn vinh.

Nhưng khi các nền văn hóa mất đi những nghi lễ này, khi nỗi đau trở nên vô hình, hậu quả sẽ rất tàn khốc. Lấy, nơi sự xói mòn của các nghi lễ tang lễ Thần đạo và Phật giáo trùng hợp với một dịch bệnh làm việc quá sức và tự tử. Cơ thể biết khi nào nỗi đau không được thể hiện. Tinh thần nhớ những gì tâm trí cố gắng quên đi.

Chấn thương tập thể của đại dịch COVID-19 năm 2020 đã dạy chúng ta điều này. Sau năm 2020, chúng ta đang đau buồn không chỉ vì con người—chúng ta đang đau buồn vì cuộc sống mà chúng ta nghĩ mình sẽ có. Đại dịch đã khai quật một nỗi đau tập thể đã bị chôn vùi từ lâu dưới những thời hạn, sự xao nhãng và tiếng ồn kỹ thuật số. Thêm vào đó là gánh nặng hàng ngày của sự kiệt sức, chấn thương chủng tộc, sự bấp bênh về kinh tế và sự phân mảnh xã hội, và chúng ta còn lại một nỗi đau sâu sắc, không nói ra âm ỉ ngay bên dưới bề mặt. Chúng ta đang cố gắng theo kịp một thế giới không chậm lại, ngay cả khi trái tim chúng ta tan vỡ.

Thế hệ Millennials và Gen Z đang cảm nhận điều này rõ rệt nhất. Kỷ nguyên “quiet quitting” không phải là về sự lười biếng—mà là về sự mệt mỏi về tinh thần. Đó là về việc mọi người chọn sự bình yên của mình hơn là thể hiện trong một hệ thống không thấy được nhân tính của họ. Nơi làm việc, từng là nơi cho bản sắc và cộng đồng, đã trở thành một địa điểm khác của sự mất kết nối. Trong sự mất kết nối này, nỗi đau của chúng ta âm ỉ, và nỗi đau trì trệ có thể biểu hiện thành bệnh tật.

Khi chúng ta kìm nén nỗi đau của mình, chúng ta lưu trữ nó—sâu trong hệ thần kinh, trong các tế bào của chúng ta, trong trí nhớ của cơ thể. Các nghiên cứu đã chỉ ra rằng nỗi đau mãn tính, không được giải quyết sẽ làm suy yếu hệ thống miễn dịch, làm gián đoạn giấc ngủ và tiêu hóa, đồng thời góp phần gây ra các tình trạng sức khỏe tâm thần lâu dài. Trong những trường hợp cực đoan, nỗi đau thậm chí có thể làm vỡ trái tim về mặt thể chất—takotsubo cardiomyopathy, hay “hội chứng trái tim tan vỡ,” là có thật. Cái giá phải trả cho việc phớt lờ nỗi đau là quá cao.

Nhưng có một cách khác. Chúng ta cần những mô hình mới về cách đau buồn—những mô hình bắt nguồn không phải từ sự cô lập hay xấu hổ, mà là từ cộng đồng, nghi lễ và sự tôn kính. Chúng ta cũng có thể chọn gặp gỡ chính mình trong nỗi đau. Chúng ta có thể lên lịch thời gian để ngồi với nỗi buồn. Chúng ta có thể thắp nến, chơi nhạc chạm đến tâm hồn, khóc, hét, viết nhật ký, vận động cơ thể và giải tỏa nó. Chúng ta có thể cố ý tạo ra những “container” thiêng liêng để đau buồn—không phải là thứ để đánh dấu vào danh sách, mà là một hành động tận tâm. Và mặc dù nỗi đau mang tính cá nhân sâu sắc, nhưng nó không nhất thiết phải cô độc. Đôi khi cách mạnh mẽ nhất để bao gồm cộng đồng là cho phép bản thân được nhìn thấy trong nỗi buồn của mình—bằng cách nhẹ nhàng gọi tên những điều khó khăn đã xảy ra. Khi chúng ta chia sẻ ngay cả những mảnh vụn sự thật của mình, chúng ta sẽ mở ra những con đường mới trong não bộ và trái tim giúp kết nối trở nên khả thi. Chúng ta bắt đầu xây dựng một loại sự thân mật mới—một loại sự thân mật nói rằng, “Tôi cũng đã trải qua điều gì đó.” Cho dù trong những tình bạn đáng tin cậy, vòng tròn hỗ trợ hoặc không gian được thiết kế đặc biệt cho những người đang trải qua mất mát, cộng đồng mang đến cho chúng ta những tấm gương và phương thuốc. Khi chúng ta làm điều này, chúng ta chuyển từ việc trở thành nạn nhân của mất mát sang trở thành người quản lý sự chữa lành của mình.

Thừa nhận và giải phóng nỗi đau của chúng ta có thể giúp chúng ta trở về với thiên nhiên. Chúng ta có thể để gió chạm vào da, đất ổn định bước chân và mặt trời nhắc nhở chúng ta rằng cuộc sống vẫn tiếp diễn. Chúng ta có thể tái hòa nhập, biết rằng chúng ta đã di chuyển năng lượng và tôn vinh sự thật của mình.

Đây là cách chúng ta bắt đầu lại. Đây là cách chúng ta biến đau đớn và bối rối thành sức mạnh.

Giờ đây, hơn bao giờ hết, chúng ta cần đòi lại nỗi đau như một thực hành thiêng liêng. Chúng ta phải nhớ những gì tổ tiên chúng ta đã biết: rằng nỗi đau không tách rời khỏi cuộc sống, mà được dệt vào cấu trúc của nó. Chúng ta đang được kêu gọi trở lại với nhân tính của mình—với trái tim, với sự mềm mại, với khả năng trắc ẩn của chúng ta.

Tôn vinh nỗi đau là tôn vinh sự phức tạp của ý nghĩa sống. Để nuôi dưỡng sự tôn kính đối với trải nghiệm của con người và đầu hàng trước sự dao động được đảm bảo giữa tất cả các cảm xúc mà một người có thể trải nghiệm khi còn trên trái đất, thậm chí là niềm vui, không chỉ riêng lẻ mà còn tập thể.

Nỗi đau không phải là kết thúc câu chuyện. Đó là ngưỡng cửa. Ở phía bên kia ngưỡng cửa đó là sự tự do.

Trích từ by Devi Brown. Copyright © 2025 by Devi Brown. Reprinted with permission of Balance Publishing, an imprint of Hachette Book Group. All rights reserved.

Bài viết được cung cấp bởi nhà cung cấp nội dung bên thứ ba. SeaPRwire (https://www.seaprwire.com/) không đưa ra bảo đảm hoặc tuyên bố liên quan đến điều đó.

Lĩnh vực: Tin nổi bật, Tin tức hàng ngày

SeaPRwire cung cấp phát hành thông cáo báo chí thời gian thực cho các công ty và tổ chức, tiếp cận hơn 6.500 cửa hàng truyền thông, 86.000 biên tập viên và nhà báo, và 3,5 triệu máy tính để bàn chuyên nghiệp tại 90 quốc gia. SeaPRwire hỗ trợ phân phối thông cáo báo chí bằng tiếng Anh, tiếng Hàn, tiếng Nhật, tiếng Ả Rập, tiếng Trung Giản thể, tiếng Trung Truyền thống, tiếng Việt, tiếng Thái, tiếng Indonesia, tiếng Mã Lai, tiếng Đức, tiếng Nga, tiếng Pháp, tiếng Tây Ban Nha, tiếng Bồ Đào Nha và các ngôn ngữ khác. 

Author

eva@pressvn.com